Tôi 42 tuổi,ằnvặtvìkinhdoanhthấtbạiởtuổingoàxổ số miền bắc hôm quả chồng hơn một tuổi, cùng công tác trong một hệ thống ngân hàng, khác chi nhánh. Tổng thu nhập hàng tháng của cả hai khoảng 75 triệu đồng. Cuộc sống gia đình tạm ổn với căn nhà nhỏ trong ngõ, một mảnh đất ở quê mua để cất giữ, một xe ôtô tầm trung mua lại của người bạn để tiện về quê. Chúng tôi có ba con tuổi teen (con gái lớn mới vào lớp mười và hai con trai sinh đôi năm nay học lớp bảy). Những năm trước không sao nhưng vài năm gần đây, khi các con dần lớn hơn, cần nhiều chi tiêu học hành, bố mẹ hai bên già đi và bệnh tật, tôi thực sự thấy bí bách với đồng lương của hai vợ chồng.
Cách đây một năm, cô bạn thân rủ tôi hùn vốn mở quán cơm chay văn phòng. Bạn tôi là dân kinh doanh tự do, có nhiều va vấp, nhiều kinh nghiệm. Tôi tin bạn và cũng muốn tìm thêm thu nhập khác ngoài lương, lại được sự đồng ý của chồng nên dồn hết tiền nhàn rỗi của hai vợ chồng để mở quán cơm cùng bạn. Thời gian đầu, mọi việc khá ổn, bạn tôi năng động, thời gian linh hoạt nên đảm nhiệm hầu hết mọi vấn đề của quán. Tôi chỉ tranh thủ hàng ngày chạy qua sau giờ làm việc và cuối tuần. Lượng khách cũng nhiều do mở gần khu văn phòng. Người thân, bạn bè đến ủng hộ thường xuyên nên chúng tôi rất lạc quan dù chưa thấy lãi.
Thật không may, quán hoạt động được một thời gian, bạn tôi phát hiện bệnh ung thư và được gia đình đưa sang Canada chạy chữa (gia đình cô ấy có điều kiện, anh em họ hàng sống bên nước ngoài khá nhiều). Bạn đi rồi, tôi trở thành người gánh vác chính của quán. Tôi vốn không có nhiều kinh nghiệm, lại vướng bận việc ở ngân hàng nên suốt một thời gian dài sau đó, tôi vô cùng vất vả chạy ngược chạy xuôi với việc công sở và việc ở quán cơm. Tuy nhiên, mọi thứ lại không như ý, có nhiều chuyện phát sinh, nhiều áp lực xảy đến cả ở việc chính đến việc phụ. Tôi mệt mỏi, căng thẳng, cáu gắt. Mỗi ngày thức dậy đều cảm thấy vô cùng áp lực, chỉ muốn rũ bỏ hết. Đến lúc không chịu nổi nữa, tôi đành sang nhượng lại quán chay, quay về là một nhân viên công sở như trước.
Sau khi sang nhượng quán, thanh toán mọi chi phí, tôi coi như mất trắng 350 triệu đồng, bạn tôi nhiều hơn vì cô ấy góp vốn nhiều. Sau gần một năm mở quán, giờ tôi trở lại cuộc sống như trước kia, sáng đi tối về, cuối tuần ở nhà với con cái. Tâm trạng tôi đan xen rối bời với ba luồng suy nghĩ. Thứ nhất, tôi thấy nhẹ nhõm, bằng lòng với cuộc sống và mức thu nhập của mình, thậm chí có lúc còn thấy may mắn vì đã quyết định sang nhượng quán chay, chứ nếu cứ tiếp tục, tôi phát điên lên vì áp lực mất.
Nhưng song song với đó, trong tôi luôn là sự day dứt, xấu hổ, cảm thấy bản thân bất tài, vô dụng, kém cỏi, có lỗi với bạn thân, với chồng. Khi tôi nói muốn sang nhượng quán chay, cả bạn và chồng tôi đều đồng ý, không gây bất kỳ áp lực nào lên tôi cả. Tôi vô cùng biết ơn hai tri kỷ của mình, nhưng điều đó càng làm tôi lúc nào cũng cảm thấy như người mang tội, mắc nợ. Thứ ba là thỉnh thoảng tôi lại có suy nghĩ tiếc nuối, giá như mình mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn để duy trì quán, biết đâu bây giờ quán đã đi vào ổn định và có lãi.
Tôi cứ dằn vặt bản thân, đắm chìm mệt mỏi trong mớ suy nghĩ hỗn độn đó mà không thể thoát ra và sống thoải mái được. Tôi ý thức được những áp lực này là do bản thân tự chuốc lên nhưng không gỡ ra được và cũng không biết phải làm thế nào để thoát ra. Mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên để lấy lại cân bằng cho bản thân và sự tự tin mà tôi vốn có trước kia. Cảm ơn các bạn.
Thái An
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc